| Hạt giống tâm hồn giành cho sinh viên, học sinh. | |
| Tác giả | Thông điệp |
---|
xuxu_vip Member
Tổng số bài gửi : 14 Danh tiếng : 1 Join date : 16/10/2011 Age : 32 Đến từ : Buôn Ma Thuột - Ai cà phê ko? =))
| Tiêu đề: Hạt giống tâm hồn giành cho sinh viên, học sinh. 17/10/2011, 6:02 pm | |
| Bạn chung phòng "Tài sản quý giá nhất mà mỗi chúng ta đều có cho riêng mình, đó là những người bạn" Khuyết danh Từ thuở lọt lòng đến nay, tôi chưa bao giờ dám nhận mình là người sạch sẽ, ngăn nắp. Tôi đặt ra một chân lý bất di bất dịch " bừa bãi là biểu hiện của một thiên tài" để biện hộ cho lối sống tự do, vô kỷ luật của mình. Đến khi trở thành một sinh viên lên thành phố trọ học, phải sống chung phòng với một người bạn, tôi vẫn giữ cái "nguyên tắc" sống bê bối, bừa bộn đó.
Tôi cũng chẳng hiểu cơ duyên nào đã đưa đẩy tôi gặp một người bạn cùng phòng có tính cách hoàn toàn trái ngược với mình như thế. Kim, cô bạn chung phòng với tôi, quả là một người vô cùng ngăn nắp. Mọi thứ đều được cô sắp xếp ngăy ngắn và đặt đúng vị trí của nó. Cô ấy dán nhãn cho những đồ vật của mình, và mua cả một cái ống đựng bút nhỏ nhắn, xinh xắn củng chỉ để… đựng bút. Trong khi đó, tôi cũng có một cái như thế và không biết từ bao giờ nó đã bị biến thành một nơi để tôi tống vào đó tất cả nhửng thứ lặt vặt, linh tinh như đồng xu, những mẩu giấy vụn… Nếu bắt gặp một cây bút cắm trong đó thì tôi sẽ “hồn nhiên” nghĩ rằng nó tự tìm đường chui vào chứ chắc chắn không phải do tôi đặt vào.
Trong khi kim ngày càng trở nên ngăn nắp hơn thì tôi toàn làm những điều ngược lại. Cả hai đứa đều đã chán nhau đến tận mang tai nên thường tìm cách châm chọc đối phương. Nếu cô ấy luôn than phiền về đống quần áo lộn xộn dơ bẩn của tôi thì tôi lại khó chịu ra mặt và không ngừng châm chích rằng “ mùi thuốc sát trùng” trên người cô ấy luôn làm tôi muốn bệnh. Tôi nhớ có lần, Kim vừa chun mũi vừa tống toàn bộ những giỏ hoa khô khốc mốc meo của tôi vào sọt rác, cứ như thể chúng mang vi trùng truyền bệnh sốt rét da vàng vậy. Để trả đũa, tôi cố tình vất bừa một vài cuốn sách cũ của mình lên cái bàn không một hạt bụi của cô ấy…
Tình trạng căng thẳng và “chiến tranh lạnh” giữa tôi và cô ấy cứ kéo dài cho đến một buổi tối nọ, khi Kim vào phòng và mặt cô ấy đỏ bừng lên giận dữ khi thấy một chiếc giày còn lấm bùn của tôi đã tự tìm đường đến nằm gọn dưới gầm giường cô ấy ( thật không thể nào giải thích nỗi!). Tôi cũng chẳng hiểu tại sao một chuyện cỏn con như thế mà lại khiến Kim tức tối đến vậy. Cô ấy cầm nó lên, ném thật mạnh sang phía giường của tôi. Không may, cú ném quá mạnh đã làm rơi chiếc đèn ngủ của tôi xuống đất, tóe khắp sàn nhà và phủ đầy mấy đôi bít tất mà tôi định lát nữa sẽ treo lên giá cho gọn gang. Tôi điên tiết nhảy bật ra khỏi giường và bắt đầu mắng như tát nước vào mặt cô ấy. Tôi bêu rếu cô ấy là người lạnh lung, xấc láo và thô lỗ. Cô ấy cũng chẳng chịu thua, vừa hùng hổ kết tội tôi vừa kể lể mọi thói hư tật xấu của tôi. Màn khẩu chiến của chúng tôi kết thúc bằng việc cả hai cùng xô đẩy nhau nhằm tống đối phương ra khỏi phòng để giành phần đóng sập cửa vào mặt của người còn lại.
Tôi tin chắc rằng việc cùng sống trong một phòng của chúng tôi sẽ không thể kéo dài them dù chỉ một đêm nữa thôi nếu như không có cuộc điện thoại đó. Trời càng về khuya thì bầu không khí trong phòng càng trở nên ngột ngạt. Chúng tôi ngồi đó, mỗi người một giường với những lời rủa thầm trong bụng dù không ai nói với ai lời nào. Đột nhiên, chiếc điện thoại của Kim đổ chuông. Cô ấy vội vàng ngồi dậy và cầm máy nghe. Nhìn vẻ mặt căng thẳng, thoáng chút bối rối của cô ấy, tôi nghĩ ngay đến chuyện gì đó không hay đã xảy ra với Kim. Lúc trước, tôi có nghe Kim tâm sự rằng cô và bạn trai dạo gần đây thường xuyên cãi vã vì những chuyện rất vặt vãnh. Qua cuộc nói chuyện điện thoại của Kim, tôi nhận thấy giữa họ đã có mối mâu thuẫn nghiêm trọng, và cũng không loại trừ khả năng anh chàng kia đã nói lời chia tay với Kim.
Không biết tôi đoán có đúng không, chỉ thấy Kim tắt máy điện thoại rất cương quyết, nhưng sau đó lại vùi trong chăn khóc nứa nở. Vì tự ái, tôi không buồn hỏi nhưng thật lòng tôi cũng thấy thương cho cô ấy và không muốn bỏ mặc Kim lúc này. Rồi tôi chợt nảy ra một ý định. Một cách chậm rãi, tôi bắt tay vào dọn dẹp, bắt đầu từ một nửa phía bên giường của mình. Tôi sắp xếp lại tủ sách chung của hai đứa cho gọn gàng, rồi thu nhặt số quần áo và bít tất đang nằm vương vãi khắp nơi. Sau đó, tôi trải lại mền gối chon ngay ngắn, chỉn chu rồi quét dọn các mảnh vở trên sàn nhà ( nhưng quyết không đụng tới các học tủ, việc gì cũng phải có giới hạn của nó mà!)…. Tôi làm việc chuyên tâm đến nỗi Kim đã chui ra khỏi chăn từ lúc nào tôi cũng không biết. Cô ấy ngẩn người đứng nhìn tôi, quan sát mọi cử động của tôi với vẻ mặt hết sức ngạc nhiên. Dọn dẹp xong, tôi phủi tay tỏ ý mãn nguyện và lặng lẽ đến ngồi bên mép giường của cô ấy mà chẳng nói câu nào. Có lẽ vì tôi cũng chẳng biết nên nói gì vào lúc này.
Bàn tay cô ấy chợt nắm lấy tay tôi thật chặt. Tôi cảm thấy một sự ấm áp dễ chịu lan tỏa trong tim mình. Kim nhoẻn miệng cười thật tươi với tôi và nói: “cảm ơn cậu!”. Vậy là tôi và Kim lại tiếp tục làm bạn chung phòng không chỉ vài ngày mà suốt hai năm trời. Tuy không phải lúc nào chúng tôi cũng nhìn thẳng vào mắt nhau hay tỏ ra thật than thiết nhưng cả hai đều đã biết cách cư xử như thế nào để cùng nhau chung sống thuận hòa.Đan Châu dịch Theo Learning How to be Roommates
Được sửa bởi xuxu_vip ngày 17/10/2011, 6:45 pm; sửa lần 3. |
| | | xuxu_vip Member
Tổng số bài gửi : 14 Danh tiếng : 1 Join date : 16/10/2011 Age : 32 Đến từ : Buôn Ma Thuột - Ai cà phê ko? =))
| Tiêu đề: Re: Hạt giống tâm hồn giành cho sinh viên, học sinh. 17/10/2011, 6:26 pm | |
| BIẾT CHỌN VAN ĐỂ ĐÓNG Bố tôi tuy chẳng được học hành đến nơi đến chốn nhưng đối với tôi, trí tuệ của ông còn thông thái hơn rất nhiều so với một số người có bằng cấp “Sang trọng” khác. Một ngày trước khi tôi xa nhà lên thành phố học đại học, bố đã kể cho tôi nghe một câu chuyện. Và đó chính là bằng chứng xác thực cho lời tuyên bố trên của tôi. Có người làm nghề sửa nồi hơi. Một hôm ông ta được thuê đến để sửa hệ thống nồi hơn cho một con tàu chạy bằng hơi nước đang bị trục trặc. Sau một hồi lắng nghe người kỹ sư phụ trách kỹ thuật của con tàu trình bày về những biểu hiện hỏng hóc và hỏi thêm một số vấn đề, người thợ đi đến phòng điều khiển nồi hơi. Ông ta chăm chú quan sát hệ thống đường ống dẫn của nổi hơi. Rồi sau đó dùng tai áp sát để lắng nghe sự chuyển động của nó cũng như tiếng rít của hơi khi được giải phóng ra khỏi những đường ống dẫn đang nằm chằng chịt, chồng chéo lên nhau từ một mê cung thu nhỏ. Vài phút sau, ông ta lại tiếp tục dùng tay sờ nắn một vài ống dẫn. Đột nhiên, ông ta đắc chí cười to một tiếng rồi rút ra một cây búa nhỏ từ bộ quần áo lao động đang mặc trên người và gõ đúng một cái vào một cái van màu đỏ. Ngay lập tức, cả hệ thống nồi hơi hoạt động bình thường trở lại và người thợ trở về nhà của mình. Hôm sau, ông chủ tàu nhận được một hoá đơn thanh toán 1.000 đô la từ người thợ sửa nồi hơi. ' Không thể chấp nhận một cái giá quá cao như thế, người chủ tàu tìm gặp người thợ và phàn nàn: “Tại sao ông chỉ mất vọn vẹn có 15 phút trong phòng kỹ thuật mà lại tính một cái giá trên trời như vậy?” Người thợ cười bảo: “Tôi chỉ lấy thù lao đúng với công sức mà mình đã bỏ ra thôi”, Người chủ tàu yêu cầu ông ta phải liệt kê đầy đủ các khoản chi phí đã sửa chữa. Ngày hôm sau, một hoá đơn khác được gửi đến và bên trong ghi rằng: Tiền đóng van: 50 xu Tiền tìm ra đúng van để đóng: 999 đô 50 xu Tổng cộng: 1000 đô la Kể xong, bố nhìn thẳng vào mắt tôi và nói:” Tony này, học hành để có được bằng này bằng nọ cũng là một điều cần thiết, nhưng có một thứ còn quan trọng hơn rất nhiều, đó là những kiến thức mà con thật sự thu nhận được trong suốt thời gian ngồi trên ghế nhà trường. Con cần phải biết nhận ra điều này, bởi đó là “cái van” rất quan trọng cho tương lại của con!”. Đan Châu dịch Theo Knowing Where to Tap |
| | | xuxu_vip Member
Tổng số bài gửi : 14 Danh tiếng : 1 Join date : 16/10/2011 Age : 32 Đến từ : Buôn Ma Thuột - Ai cà phê ko? =))
| Tiêu đề: Re: Hạt giống tâm hồn giành cho sinh viên, học sinh. 17/10/2011, 6:32 pm | |
| NIỀM VUI NHO NHỎ "Bằng một hành động đơn giản, chúng ta có thể mang niềm vui đến cho một con người đang tuyệt vọng. Điều đó còn tốt hơn ngàn lần việc chúng ta cúi xuống để cầu nguyện cho họ" -Gandhi- Frank vốn là một học sinh ưu tú về nhiều mặt, nhưng điều cậu quan tâm không phải là điểm A của các môn toán, lịch sử hay địa lý… mà là làm sao để trở thành một tay chơi bóng chày thật cừ khôi. Vì vậy mà cậu luôn dành nhiều thời gian để luyện tập nó đến nỗi đã có lần Frank đã làm cho cả nhà một phen hú vía vì đã tám giờ tối mà cậu vẫn chưa về nhà. Thì ra cu cậu mải chơi bóng chày với các bạn mà quên cả thời gian. Rồi khả năng chơi bóng của Frank cũng được mọi người công nhận khi cậu gia nhập đội bóng chày của trường và liên tiếp gặt hái được nhiều thành tích trong các kỳ hội thao dành cho khối học sinh trung học của toàn thành phố.
Thế mà hôm nay, đứng trước danh sách những học sinh được chọn vào đội bóng chày của trường đi thi đấu liên bang, Frank tìm mãi mà chẳng thấy tên mình đâu. Không thể như thế được! Cậu dụi mắt liên tục. Tại sao lại không có tên mình nhỉ? Thử tìm lại lần nữa xem. Thật không thể tin được! Tại sao lại không có tin mình nhỉ? Thử tìm lại lần nữa xem. Thật không thể tin được! Trái tim cậu như nhảy ra khỏi ngực, cậu chạy vụt ra khỏi trường. Và trên chuyến xe buýt trở về nhà, Frank buồn bã ngồi bất động ở hàng ghế cuối, mắt dán vào tấm cửa kính một cách vô hồn. Bỗng nhiên, cậu giật mình bởi tiếng thắng gấp của chiếc xe buýt. Bác tài xế với cái đầu trọc có tên Kojak quay xuống bảo các cậu con trai ồn ào ở hàng ghế đầu lui ra sau nhường ghế cho một phụ nữ mang thai, quần áo xộc xệch, gương mặt tái xanh đang bước từng bước mệt nhọc lên xe. Khi bà ngồi xuống ghế phía sau người tài xế, Frank mới để ý thấy rằng bà chỉ mang tất mà không đi giày.
Khi Kojak lái chiếc xe vào làn đường dành cho xe buýt, ông nói lớn:
- Giày của bà đâu, thưa bà? Thời tiết chẳng ấm hơn 10 độ đâu.
- Tôi không có giày. Thực ra… lúc này… tôi không có đủ tiền để mua thêm một đôi giày nữa. - Người phụ nữ trả lời, đưa tay kéo chiếc cổ áo đã sờn của mình lên đến tận mang tai. Vài cậu trai ở phía sau nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau rồi cười rộ lên.
Bác Kojak gãi gãi chiếc đầu trọc của mình, chưa hết thắc mắc:
- Tôi hiểu rồi. Bà không mua cho mình đôi giày mới, nhưng ít nhất thì những đôi giày cũ của bà cũng còn đủ ấm cho thời tiết lạnh lẽo này chứ?
- Àh, thế này bác tài ạ. Hôm qua, tôi vừa mua năm đôi giày cho năm đứa con của mình. Thế là tôi chẳng còn tiền để mua giày cho mình nữa. Nhưng không sao đâu, Thượng đế sẽ không bỏ rơi một ai trong số chúng ta cả.
Frank chợt nhìn xuống đôi giày hiệu NIKE của mình. Rồi cậu ngước nhìn người phụ nữ, đôi tất của bà đã thủng vài chỗ nhỏ, chiếc áo khoác bà đang mặc cũng đã mất cả hàng cúc. “Mình luôn được bố mẹ mua giày mới bất cứ lúc nào cần. Còn bà ấy chẳng bao giờ có thể, thật tội nghiệp!”, Frank nhủ thầm, rồi không chút đắn đo, cậu cúi xuống tháo đôi giày ở chân mình ra. Nhưng rồi cậu chợt khựng lại khi nghĩ đến cái lạnh thấu xương trên quãng đường lầy lội từ trạm xe buýt về nhà. “Mình có thể chịu đựng được mà”, cậu tự động viên mình. Nhìn quanh, Frank khấp khởi mừng, dường như chẳng có ai để ý đến hành động của cậu cả. Cậu sẽ không thể chịu đựng được những tràng cười khiếm nhã của đám nhóc ngồi trên hàng ghế trước trong trường hợp bọn chúng biết được ý định của cậu.
Khi chiếc xe buýt dừng lại ở trạm cuối, Frank đợi cho mọi người xuống hết mới cầm đôi giày bước nhanh tới chỗ người phụ nữ và nói: “Thưa bà, bà cần chúng hơn cháu”.
Nói rồi, Frank chạy thật nhanh ra cửa xe buýt nhưng cậu vẫn nghe tiếng phụ nữ thốt lên đầy xúc động:
- Ôi, đôi giày tuyệt quá! Cậu bé tặng tôi thật ư?
- Này! Quay trở lại đây, cậu bé! Cháu tên gì thế? – Bác Kojak gọi với theo.
Frank quay lại nhìn bác tài xế và người phụ nữ, khuôn mặt đỏ bừng vì bối rối. Cậu nói thật nhỏ:
- Tên cháu là Frank, Frank Daily.
- Frank này! Bác Kojak nói – Ta chưa bao giờ thấy một hành động nào đáng quý như thế này trong suốt hai mươi năm lái chiếc xe buýt này.
Người phụ nữ xúc động đến nghẹn ngào:
- Cảm ơn nhé, anh bạn trẻ.
Frank cười đáp :
- Không có gì đâu, thưa bà. Cứ coi như đây là món quà Giáng sinh cháu tặng bà. Chúc bà một mùa Giáng sinh vui vẻ và hạnh phúc!
Trên đường trở về nhà, cậu vừa đi vừa huýt sáo, bỗng thấy đất dưới chân mình ấm áp biết bao!
Hoa Phượng dịch theo Reaching out to a stranger. |
| | | xuxu_vip Member
Tổng số bài gửi : 14 Danh tiếng : 1 Join date : 16/10/2011 Age : 32 Đến từ : Buôn Ma Thuột - Ai cà phê ko? =))
| Tiêu đề: Re: Hạt giống tâm hồn giành cho sinh viên, học sinh. 17/10/2011, 6:48 pm | |
| LỜI BUỘC TỘI "Đừng khóc bởi những điều đã qua, hãy chờ cho những điều đang ở phía trước" Khuyết danh. Tôi quen gia đình nhà Whites khi mới vào đại học. Họ hoàn toàn khác gia đình tôi, mặc dù vậy ở bên họ lúc nào tôi cũng cảm thấy hết sức thoải mái. Jane White với tôi thoạt tiên là bạn trong trường, rồi kế tới cả gia đình đón tiếp tôi-một người ngoài-như thể đón một người em họ mới tìm ra.
Ở nhà tôi, mỗi khi có chuyện gì không hay xảy ra, luôn luôn nhất thiết là phải tìm cho ra thủ phạm để trách mắng.
"Cái này là ai làm đây?". Mẹ tôi sẽ hét lên như thế trong nhà bếp hỗn độn như bãi chiến trường.
"Đó là tại con đó, Katharine!". Cha tôi sẽ đay nghiến mỗi khi con mèo biến mất hoặc cái máy giặt không làm việc.
Ngay từ khi còn nhỏ,anh chị em chúng tôi vẫn hay nói với nhau là trong nhà mình còn một người nữa là ông Trách Mắng. Mỗi tối ngồi vào bàn nhớ dọn cả cho ông ấy một phần ăn!
Nhưng gia đình nhà Whites lại không bao giờ quan tâm dến ai vừa gây ra việc gì, họ chỉ thu dọn những mảnh vỡ và tiếp tục sống vui vẻ. Tôi chỉ thực sự hiểu hết nét dẹp của nếp sống này vào mùa hè mà Jane qua đời.
Ông bà White có sáu người con, ba trai, ba gái. Vào tháng bảy, ba người con gái nhà White và tôi quyết định làm một chuyến đi từ Florida đến New York. Hai cô lớn nhất, Sarah và Jane đều là sinh viên. Người nhỏ nhất, Amy, thì vừa mới có được bằng lái xe. Tự hào vì điều đó cô rất mong dến chuyến đi để được thực tập.
Hai cô chị chia nhau lái suốt chặng đầu của chuyến đi, đến một khu thưa dân cư họ mới cho Amy lái. Thế rồi cô bé đột nhiên đi lạc vào đường ngược chiều, đã vậy mà Amy vẫn tiếp tục cho xe chạy băng băng không dừng lại. Một chiếc xe tải đã không kịp dừng lại nên lao thẳng vào xe chúng tôi.
Jane chết ngay tại chỗ.
Khi ông bà White đến bệnh viện, họ thấy hai cô con gái còn sống sót của mình nằm chung một phòng. Đầu Sarah thì quấn băng còn chân Amy thì bó nạng. Hai ông bà ôm lấy chúng tôi khóc buồn vui lẫn lộn khi gặp lại các con. Họ lau nước mắt cho các con và thậm chí còn trêu Amy khi thấy cô bé học sử dụng nạng. Với cả hai cô con gái, đặc biệt là với Amy, họ nói đi nói lại:
"Bố mẹ mừng biết bao khi thấy con còn sống.”
Tôi vô cùng kinh ngạc, ko có kết tội, ko có trách mắng ở đây.
Về sau, tôi hỏi ông bà sao lại ko có một lời kết tội nào đối với việc Amy đã đi vào đường cấm. Bà White bảo:
"Jane đã mất rồi và chúng tôi thương nhớ nó kinh khủng. Nhưng nói hay làm gì thì có mang Jane về được đâu. Trong khi đó Amy còn cả một cuộc đời trước mặt. Làm sao nó có thể sống một cuộc đời hạnh phúc nếu cứ cảm thấy rằng chúng tôi oán trách nó vì nó đã gây ra cái chết của chị gái?"
Họ nói đúng, Amy tốt nghiệp đại học và lấy chồng vài năm sau đó. Cô trở thành mẹ của hai bé gái, và bé lớn nhất tên là Jane.
Tôi đã học được từ gia đình Whites một điều thực sự quan trọng trong cuộc sống: Trong một số trường hợp nhất định, lời buộc tội không những là không cần thiết mà còn có khả năng trở thành gánh nặng vô nghĩa cho con người. |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: Hạt giống tâm hồn giành cho sinh viên, học sinh. | |
| |
| | | | Hạt giống tâm hồn giành cho sinh viên, học sinh. | |
|
Similar topics | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |