Tôi yêu nhiều, nhiều lắm! Không phải yêu một người nhiều, mà là tôi đã yêu rất nhiều người. Lâu dài chật vật có, lãng đãng hời hợt có, ngắn ngủi mãnh liệt có, và tôi chỉ còn nhớ được 3 mối tình đã để lại dấu ấn thực sự trong tim mình.
Những người yêu cũ của tôi, giờ hạnh phúc hay không tôi đã thôi bận tâm từ lâu lắm rồi. Vì chia tay, đối với tôi là một sự kết thúc cần được tôn trọng. Gặp lại người yêu cũ, tôi hồn nhiên bình thản như trước đây chỉ tồn tại một thứ tình cảm bình thường chưa bao giờ làm đau nổi trái tim cả. Và tôi sôi nổi kể về tình yêu hiện tại của mình rạng rỡ như một đóa hoa đón nắng sớm. Thế là có những lúc họ bày tỏ ra mặt sự tức tối ghen tỵ vì cảm nhận tôi chưa bao giờ yêu họ. Tôi yêu người sau hơn.
Điều tôi muốn thể hiện là khi họ đã bỏ tôi đi, họ chẳng mang theo được gì cả. Trái tim của tôi, tình yêu của tôi, đều thuộc cả về con người tôi. Họ sẽ chẳng có được thứ gì, một khi không giữ tôi ở bên cạnh. Tôi sợ nhắc đến từ “mất mát” sau mỗi cuộc yêu, nên tôi đã cố gắng rất nhiều để giữ được cái vẻ ngoài thanh thản, nguyên vẹn. Khi họ cảm thấy chẳng lấy gì được của cuộc đời tôi, họ sẽ yên lòng quay bước, chẳng chút ân hận, chẳng chút lo lắng, chẳng chút nặng nề để kiếm tìm một tình yêu mới. Không còn ở bên họ thì tôi vẫn có một tâm trạng rất ổn mà! Đợi cho thời gian làm lắng mọi chuyện, chúng tôi lại gặp nhau trong niềm vui xã giao như hai người bạn từng quen biết. Tôi thường tíu tít kể về tình yêu hiện tại của mình, dù có thể lúc đó tôi hoàn toàn không có ai bên cạnh. Tôi thế đấy! Nên ai cũng nghĩ rằng tôi chưa bao giờ hiểu tình yêu là gì!
Tình thứ nhất, tôi đã trao cả số mệnh của mình vào tay người ta. Hiếm có tình đầu nào đơm hoa kết trái nên tôi thuộc vào cái đám đông đang ngày đêm yêu nhau say đắm và rồi chia tay một cách ngỡ ngàng nhanh chóng, đau khổ thì cứ ẩn hiện đeo bám suốt cuộc đời. Nhưng có thể tôi là một con người ít tình cảm hoặc có trái tim cương nghị nên đã thản nhiên đứng trước mặt người yêu của mình mà nói: “Anh không muốn cưới em phải không? Vậy thì từ ngày mai em sẽ không còn là người yêu của anh nữa!”. Người ta cúi mặt suy nghĩ, bặm môi vì lo chuyện cưới xin hay là tưởng tôi đùa nên không nói lời nào. Tôi quay lưng bỏ đi, bước nhẹ tênh, não bộ đẩy mọi âm thanh ra khỏi vành tai, đầu óc trống rỗng, tôi thấy mình hư vô, hư vô…
Tình thứ nhì, tôi ở bên người ta ban đầu chẳng phải vì tình yêu. Đấy là một chỗ dựa vội vàng tôi tìm thấy trong lúc cõi lòng trống vắng hoang hoải. Người ta đích thực là thứ tôi sử dùng tạm thời để khỏa lấp chỗ trống. Đã nhiều năm tôi quen có một bờ vai để dựa, tôi quen với cảm giác được chăm sóc một người. Nên sự lựa chọn đó của tôi là không hề sáng suốt. Nhưng rồi sự gần gũi nảy sinh tình cảm trong tôi. Muốn được yêu và muốn gắn bó. Tôi đã vẽ nên hình ảnh một gia đình trong đầu mình, song cứ mơ hồ cảm nhận người ta có vấn đề gì đó. Sau gần một năm trong vai người yêu, tôi dùng một phép thử: “Có lẽ em sẽ vào Sài Gòn sống!”. Người ta một thoáng đần mặt ra rồi nói: “Ừ, có khi cuộc sống trong đó tốt cho em hơn…”. Tôi choáng váng và vớt vát: “Anh không muốn giữ em lại sao?”. Người ta nhìn tôi, nở một nụ cười theo kiểu buồn buồn: “Nếu em vào trong đó, mọi thứ thực sự tốt đẹp, thì anh không nên là lực cản cuộc sống của em!”. Tôi không nói được gì nữa và bắt đầu chuẩn bị cho một cuộc thiên di cho mình. Gần ngày tôi bước lên toa tầu Thống Nhất, người ta đi đón người yêu cũ trở về từ một vùng đất xa xôi nào đấy. Thế là tôi hiểu, không phải mình lấy người ta lấp chỗ trống, mà chính mình mới là thứ giúp người ta khỏa lấp sự trống trải trong tâm hồn khi xa vắng tình yêu lớn trong đời. Tôi rời bỏ Hà Nội, cố nhủ rằng mình không hề mất mát điều gì, mình chưa bao giờ hy sinh vì thứ tình yêu giả dối đó. Tôi cứ cố phủ nhận. Phủ nhận…
Tình thứ ba, người ta là người yêu thứ N của tôi. Song niệm thức ghi lại đó là người thứ ba tôi giữ được hình ảnh trong tim mình. Tôi cũng yêu người ta vội vàng như người ta yêu tôi. Không có dằn vặt, không có đau khổ, không có hoạn nạn, chỉ là một cuộc tình tiện nghi vui vẻ, chúng tôi trân trọng những khoảng thời gian ở bên nhau, vì người ta chỉ có thể yêu tôi trong một kỳ nghỉ về thăm Việt Nam kéo dài hơn tháng. Cuộc tình này thực sự đem lại cho tôi nhiều điều thú vị, những chuyến du lịch sang trọng, những món quà đắt tiền, và cả những cảm xúc yêu rất nồng nàn. Hết kỳ nghỉ người ta ra đi, tôi không níu giữ, không tỏ vẻ luyến tiếc, vì tôi biết: Một người đàn ông hào hoa như thế là một miếng mồi ngon cho những cô đào đẹp đẽ giành giật. Người ta chấp nhận yêu tôi một thời gian, như vậy là đã ban cho tôi một vinh hạnh rất lớn rồi. Cũng bởi từ lâu tôi quan niệm yêu nhau thôi chẳng bao giờ đồng nghĩa với việc thuộc về nhau, sống cùng nhau, huống chi là đòi quyền sở hữu nhau.
Hiện tại, tôi nghĩ rằng mình đang yêu một người. Song anh lại chẳng hề yêu tôi. Anh chỉ coi giữa hai đứa là một mối quan hệ cần xây dựng, hai bên cần phải cố gắng đầu tư. Tôi hỏi anh: “Vì sao không chịu nói yêu em?”. Anh trả lời giản đơn: “Vì anh không muốn dối em và dối lòng mình!”. Đã quen với những cuộc tình vội vã, tôi thấy khó chịu với anh về kiểu “yêu – không yêu” dở ương này. Ở bên cạnh anh nhiều tôi bắt đầu nhận ra quá khứ đang lặp lại với mình, tôi lại dẫm vào chính vết chân xiêu vẹo của mình thủa xưa.
Trước khi chấp nhận cận kề tôi, anh mang một nỗi đau tình trong tim. Yêu một cô gái, gia đình cô ta phản đối, anh không cố gắng thuyết phục được phụ huynh nên lặng lẽ dõi theo người mình yêu và tự nhủ sẽ vẫn giữ gìn tình yêu ấy. Đơn phương cũng là tình yêu. Tôi không biết anh chờ đợi điều gì? Nhưng tôi nghĩ trái tim đàn ông rất dễ thay đổi… vì cách nhìn nhận về giới như thế, nên tôi chấp nhận ở bên anh với ý nghĩ trong đầu rằng một ngày không xa anh sẽ quên cô ta và yêu tôi. Mối quan hệ giữa chúng tôi cần phải xây dựng và cố gắng đầu tư mà. Đôi lúc tôi tự hỏi không biết có phải mình đã bắt đầu đặt niềm tin vào thứ tình cảm nam nữ dễ đổi thay hay chỉ đang cố gắng chinh phục một người đàn không chịu cất lời yêu mình? Thực tình cái quá khứ dài dằng dặc những con người được tôi đặt tên là người yêu và đã quên khiến tôi cũng không thể biết chắc chắn được trái tim mình nghĩ gì nữa. Tôi chỉ biết rằng có một ý niệm thường trực trong đầu là tôi dường như đã yêu anh và tôi cần phải giữ anh cho cuộc đời sau này của mình. Tôi đã không còn trẻ để có thể tung tăng dạo chơi trêu ghẹo ái tình nữa rồi. Ở tuổi tôi đa phần người ta đều đã yên bề gia thất.
Tôi mang trong cái vỏ bọc già dặn của mình một tâm hồn trẻ con, hay hờn dỗi. Anh nói rằng chiều chuộng tôi mệt mỏi hơn cả những cô bé tuổi teen đỏng đảnh. Nhưng vì anh thích tôi nên anh chấp nhận, vẻ nhõng nhẽo của tôi đôi lúc cũng rất đáng yêu. Duy có một điều khó dung nạp nổi là tôi rất dễ tổn thương hoặc quá hẹp lòng và soi mói…
Lần đầu tiên tôi giận anh chỉ vì nghe câu nói: “Tình yêu và tình dục chẳng liên quan gì với nhau cả”. Tôi không online hai ngày, điện thoại đổ chuông liên hồi từ số của anh không thèm bắt máy. Tất cả tin nhắn di động và offline tôi nhất quyết không reply. Những câu chữ send cho tôi thể hiện một sự lo lắng cao độ. Đến đêm ngày thứ ba tôi nhận được message: “Em định mất tích luôn sao?”. Tôi online và bắt đầu gõ một hàng chữ: “Em sẽ mất tích luôn, nên anh đừng gọi điện và nhắn tin cho em nữa…”. Dĩ nhiên là anh tỏ vẻ ngỡ ngàng, giữa chúng tôi đang rất vui vẻ, anh đã không hiểu vì lý do gì tôi làm thế, nên anh xin tôi cho anh biết lý do. Tôi nhắc về câu nói đó, và nói rằng nó khiến mình cảm thấy không vui. Khi ở cạnh một ai đó, tôi muốn lòng mình được bình yên và vui vẻ. Nhưng anh đã tạo cho tôi cái cảm giác không an toàn, chông chênh và mờ ảo. Một trò chơi, một cuộc vui mà tôi thì đã quá giới hạn tuổi để có thể tham dự.
Tôi nghĩ cả hai đều đã trưởng thành, một sự tổn thương rõ ràng như thế đủ để cả anh và tôi lặng lẽ quên nhau. Anh có lẽ còn nuối tiếc nên năn nỉ tôi bỏ qua, sáng – trưa – chiều – tối, mobile của tôi đều nhận được tin nhắn xin lỗi của anh. Anh tỏ ra kiên nhẫn chờ tôi hồi tâm chuyển ý. Tình cảm của chúng tôi còn quá mới mẻ, nên tôi đồng ý gặp lại anh và quên hết những giận hờn đã dằn vặt mình trong những ngày qua.
Lần thứ hai, một nỗi mủi lòng vô cớ ập lên sống mũi, cay cay… khi anh trong một phút giây gọi người con gái cũ là “người yêu của anh”. Tôi bỏ cái kiểu giận dỗi ngấm ngầm, mặt sưng lên cau có cuối buổi nói chuyện: “Từ ngày mai không bao giờ gặp nhau nữa anh nhé!”. Anh tưởng tôi đùa, vẫn thản nhiên đặt tôi lên sau yên xe tung tăng đi dạo phố. Tôi giấu tay mình đi, không để cho anh kéo nó vòng qua ngang eo nữa. Đến lúc đó anh mới cảm nhận là mình đang chở một thùng nước đá sau lưng. Vậy là anh không chịu đưa tôi về nhà nữa, đi loanh quanh tất cả những nơi hai đứa từng đến, từng ngồi lại cười đùa vui vẻ. Anh biết tôi đủ lâu để hiểu tính khí bất thường nhạy cảm nơi tôi, nên cố gắng gợi về những kỷ niệm để tan băng cái vẻ lạnh lùng đang phủ tuyết trên khuôn mặt. Anh đi vài vòng thành phố, mỗi lần về gần đến nhà tôi lại hỏi một câu: “Có chịu gặp anh nữa không?”, tôi kiên định nói KHÔNG thì anh lại đi tiếp. Anh dọa là sẽ đi hết đêm tận sáng nếu tôi không chịu chuyển ý, cùng lắm đến giờ làm anh đặt tôi trước cửa công ty là được. Tôi mệt mỏi, tôi buồn ngủ, tôi cần nghỉ ngơi, tôi phát cáu vì bụi đường, sương gió, song tôi cố gắng không nói những lời nặng nề với anh. Lời nói của anh làm tôi đau, tôi không muốn dùng lời nói của mình sát thương lại người. Cuối cùng tôi nằn nì rằng mình cần phải về nhà và sẽ suy nghĩ lại việc có gặp anh hay không. Anh đưa tôi về trước cửa, gắng gỏi ôm hôn cơ thể lạnh tanh của tôi. Tôi mặc kệ rồi lê bước vào nhà, không hiểu mình có nên tiếp tục. Tâm trạng tôi trĩu xuống cảm giác bất an. Tôi ngủ một giấc chập chờn vì ôm nỗi bận tâm day dứt. Những gì xảy đến giống một cuộc tình tôi đã từng đi qua. Một cuộc tình vá víu tạm thời để rồi kết cuộc người này cho rằng mình chỉ là thứ để lấp khoảng trống cho người kia.
Tôi không giận anh quá một tuần, sự làm lành đó xuất phát từ thói quen đã ở bên nhau quá nhiều nên khi xa vắng thì hụt hẫng trống trải vô cùng. Chúng tôi gặp nhau và quên hết giận hờn. Nhưng trong đầu tôi cứ láng máng hiện lên con đường cũ, vết chân cũ và kết thúc cũ. Tôi đang bước lại trên một lối đi cùng cụt chăng? Có khi nào tôi phải quay về và tìm một con đường mới? Bắt đầu lại bao giờ cũng khó khăn và mất thời gian. Tôi đã không còn trẻ nữa rồi.
Một buổi tối ngồi ăn với nhau, tôi buông một câu thăm dò: “Vài tháng nữa em sẽ ra Hà Nội sống”. Cũng giống như người cũ của tôi, nét mặt anh thoáng bất ngờ rồi bình thản: “Ừ, ra đó gần gia đình, cũng hay em à!”. Tôi thất vọng, thật sự thất vọng với câu trả lời của anh, cố lảng tránh bằng một cách cứu vãn tâm hồn mình: “Em không ra đó hẳn đâu, chỉ dự định đi một vài tháng đón mùa thu. Khi nào trời vào đông em sẽ quay lại đây!”. Anh cười, chẳng biểu lộ gì nữa. Việc đi hay ở của tôi chẳng can hệ gì đến cuộc đời của anh cả. Cứ như thể giữa chúng tôi không hề có bất cứ mối liên hệ nào. Tôi bên cạnh anh hay rời xa anh cũng thế mà thôi. Người ta không buồn, không đau, người ta tôn trọng sở thích của tôi đến mức thái quá như thế sao? Người ta là người ta, và người ta chẳng cần thiết phải có tôi bên cạnh.
Lần thứ ba của những giận hờn lãng đãng giản đơn như cần phải giận nhau để nêm mắm muối cho bát canh tình yêu. Đang vui vẻ đùa nghịch ở quán sinh tố gần nhà tôi, anh nhăn trán cau mặt vì vài câu tôi nói ra theo kiểu phũ phàng. Vài giây sau mặt tôi chù ụ một đống và không thèm nói bất cứ câu nào. Hai kẻ ngồi xây lưng về nhau rất lâu, cho đến khi anh quay ra làm lành thì tôi quyết định giận luôn. Anh bực bội đứng dậy chào tôi và đi mất dạng. Tôi nán lại một chút rồi lếch thếch dạo bộ về nhà.
Một người có đủ thứ để tự kiêu như tôi khiến ý nghĩ kết thúc tại thời điểm đó lượn vòng trong đầu. Tôi sẽ không thèm nhớ anh nữa, không thèm ủ dột, không thèm buồn rầu. Tôi sẽ vui vẻ bình thường và đi chơi cùng bạn bè, không có anh thì ngày cũng vẫn là 24h, có dài ra hay ngắn lại nữa đâu. Ngày nào tôi cũng kiếm một người bạn rủ đi café, xem phim hoặc nghe nhạc. Bạn bè tôi đều biết tôi thích cái không khí ở rạp chiếu phim vô cùng, nên mỗi lần gặp, đề xuất tốt nhất cho điểm đến là một rạp chiếu phim. Vì thế trong một tuần tôi xem hầu hết tất cả những bộ phim vừa chợt cũ và cả những bộ phim vừa khởi chiếu. Tôi bận rộn và vui vẻ để khỏi phải nhớ đến anh. Anh cũng im lặng cho đến tận cuối tuần thì thấy nhắn cho tôi một cái message chúc vui. Tôi không reply. Một ngày, rồi đến ngày thứ hai, bạn bè chẳng có ai đi cùng tôi để thấy mình bận bịu, nhàn cư khiến tôi lại nghĩ ngợi, chung quy lại xoay vòng quanh hình ảnh của anh. Tôi bấm một cái tin trong vô thức: “Anh đến gặp em được không?” và send nhanh chóng. Report ngay sau đó khiến tôi hối hận, sao mình lại làm thế? Sao không giữ niềm kiêu hãnh của mình? Sao lại đầu hàng một thứ tình yêu giả dạng?…
Nửa giờ sau anh đứng trước nhà tôi gọi điện. Ngồi lên xe phía sau anh rồi mà tôi không biết phải nói câu gì, cả hai đều im lặng. Cuối cùng tôi vòng tay ôm lấy anh theo thói quen, chợt nhận ra mình khó mà từ bỏ người đàn ông này được. Không phải vì tình yêu sâu đậm, mà vì tôi khó có thể quay lại bắt đầu một con đường khác. Thói quen – là thứ càng về già người ta càng cố chấp, bảo thủ, không thích sự mới lạ mà cứ muốn gắn bó với những điều đã cũ nhưng thân thuộc. Tôi đã không còn trẻ, nên tôi làm lành với anh.
Thường giữa tuần chúng tôi hay đi coi phim với nhau. Sau khi hòa giải anh lại tiếp tục cái thói quen đó. Lúc đứng xem lịch chiếu để chọn phim, tôi đều chu miệng kêu những phim rạp đang có mình đều đã xem hết rồi. Anh quay ra nhìn tôi lắc đầu một cách khó hiểu:
- Trời, mới giận mình có một tuần mà đi xem hết cả rồi? Hóa ra không có mình vẫn vui như thường…
- Chẳng lẽ em phải ngồi ở nhà khóc lóc? Lúc em khóc thì anh cũng có biết mà đến đâu?
- Thế em không buồn chút nào sao?
- Vậy lần sau giận nhau, em khóc chán rồi lôi thuốc ngủ ra uống. Trước khi uống nhắn tin vĩnh biệt anh, để anh chạy đến nha!
- Vớ vẩn, em toàn nói chuyện dở không à! Ngốc quá!
- Ngốc gì? Em nói thiệt đó, mai mốt anh bỏ em chẳng hạn, em sẽ uống thuốc ngủ tự tử cho anh hài lòng héng!
- Điên vừa thôi, muốn anh đánh đòn hả?
Vì tôi khó còn cơ hội quay lại, nên tôi nghĩ sẽ giữ lấy anh. Nhưng lúc nào tôi cũng thấy những gì xảy ra giữa anh và tôi như một đoạn của quá khứ. Yêu đương phòng hờ, rồi đến lúc rã đám ai đi đường nấy, chẳng cần ngoái lại nhìn nhau xem có nỗi đau nào hay không. Một cuộc tình tạm bợ và gia cố chỉ càng hiện lên nét chắp vá, thiếu đồng bộ. Song tôi cứ tự cảm thấy mình đã già để khó mà từ bỏ.
Lần sau gặp anh tôi nói bằng giọng điệu cương quyết pha chút mỉa mai: “Em đã mua một lô thuốc ngủ rồi, nếu em gọi anh đột ngột, mà anh không chịu đến thì sau này em chết anh đừng có hối hận nghe chưa?”. Dĩ nhiên mặt anh méo xẹo nhưng tỏ vẻ không tin tôi dám làm thế. Con gái bây giờ chẳng đứa nào điên chết vì tình như ngày xưa nữa. Nhưng nếu anh bỏ tôi như người cũ, có thể tôi sẽ cố làm cái điều xuẩn ngốc ấy.
Bởi vì, tôi nghĩ rằng sẽ phải làm mọi điều để anh không mang cho tôi một cái kết giống quá khứ nữa. Lúc nào trong tôi cũng muốn thoát ra một câu van vỉ trước mặt anh rằng: “Anh đừng giống ngày xưa của em!”, nhưng tôi chưa bao giờ kể cho anh nghe về quá khứ của mình, về những người yêu cũ, về lý do những cuộc chia tay, nên anh thản nhiên không hề biết là đang dắt tôi đi lại trên một con đường cụt như trước đây. Con đường tôi đã từng đặt dấu chân lên và chóng vánh bị đẩy ngược trở lại với bao âu sầu thầm kín. Bao năm rồi nó vẫn là một nỗi ám ảnh, buộc lòng tôi cứ giữ lại câu nói “Xin anh đừng giống ngày xưa của em nữa!” khi đối diện với một người đã đem lại cho tôi thứ tình yêu gần như bản sao của quá khứ.
Chương trình dự báo thời tiết nói rằng Hà Nội bắt đầu mùa thu. Tôi nằn nì anh ra đó cùng mình. Anh nhất quyết từ chối vì không thay đổi công việc được. Vậy là tôi độc hành theo sở thích của mình, ngược lòng tìm về mùa thu. Trước khi rời Sài Gòn tôi ôm lấy cổ anh, ghé sát vành tai anh nói khẽ: “Lúc nào em cũng mang lọ thuốc ngủ to tướng theo người đấy nhé!”. Anh cốc đầu tôi, cau mày: “Sao em cứ hay nhớ vụn vặt và đùa dai thế?”
Vậy là tôi đi, định bụng dành quãng thời gian xa nhau để nghiền ngẫm lại mối quan hệ giữa hai con người. Không có anh, tôi phải buồn rầu cho đúng điệu, để kể với anh qua điện thoại rằng tôi nhớ anh, khổ sở khi phải xa anh,… Tôi cho anh cái cảm giác hài lòng khi có một người con gái lụy tình như vậy giữa thời hiện đại. Anh có vui không nhỉ?
Gần hai tuần tắm mình giữa tiết thu Hà Nội, tôi lượm lặt tất cả những gì của quá khứ để ghép vào bức vẽ cuộc đời mình. Từ một kẻ chỉ yêu say đắm một người, tôi mở trái tim mình ra để yêu một cách bạt mạng, phóng túng, và đến giờ đã mệt mỏi, đã không còn đủ lửa thắp sáng căn phòng tâm hồn hun hút gió, tôi khép lại các cánh cửa, chuyên tâm yêu thương một người, nhưng lại chẳng hề làm lay động ý nghĩ người ấy trong cách gọi tên thứ tình cảm dành cho mình. “Anh chưa thể nói yêu em được vì anh không muốn dối mình và dối em” – Đã bao lâu rồi, mà anh vẫn chưa thể? Chưa thể vì anh còn chờ đợi hay là không thể?
Một tối thứ sáu, ngày 13, tôi gọi điện cho anh và khóc thút thít. Tôi kể rằng thấy ngày hôm đó thật nặng nề khó chịu, tôi không hiểu vì sao nhưng tôi rất muốn từ giã cuộc đời, cái ý nghĩ tự tử đó cứ đeo bám tôi cả ngày và càng lúc càng rõ rệt. Và cuối cùng tôi đưa ra một yêu sách điên khùng: đến tối thứ 7 không nhìn thấy anh trước mặt tôi sẽ uống hết cái lọ thuốc ngủ to tướng kè kè theo người. Rồi tôi cứ khóc nức nở mặc kệ những câu gắt gỏng của anh nơi đầu máy.
10h sáng hôm sau, tôi ủ ê đứng bên ô cửa nhỏ của khách sạn cũ kỹ ngắm tàng cây cứ phất phơ vài chiếc lá sắp vàng úa. Tôi không có dự định bước ra phố, muốn nhốt mình cả ngày trong phòng. Chợt nghe tiếng gõ cửa, tôi ngần ngừ một lúc mới bật chốt mở,… ngạc nhiên đến rớt nước mắt vì anh đứng đó, vẻ mặt lo âu mệt mỏi. Ôm chầm lấy anh, tôi khóc nhè nhẹ như trẻ con mắc lỗi. Anh xoa đầu tôi cằn nhằn: “Lần sau cấm hù dọa anh theo kiểu ngốc nghếch này nữa nghe chưa?”. Tôi khóc và cười đan xen, vui hay buồn, hạnh phúc hay đau khổ, không biết!
Tôi trở về Sài Gòn cùng anh vào chiều chủ nhật. Trên máy bay tôi lật lại chuyện cũ để hỏi:
- Bây giờ anh đã có thể nói yêu em chưa?
- Em đừng bắt anh gọi tên rõ ràng mối quan hệ ra được không? Anh thấy chúng ta cứ như thế này lại là tốt đó!
- Nghĩa là anh không thể yêu em?
- Không phải! Chúng ta như dầu và nước, hòa tan nhau rất khó, nhưng cũng không thể tách rời nhau ra được…
- Em chán kiểu tình cảm dở ương này lắm rồi! Em không còn thích hợp cho việc chờ đợi một ai đó không yêu mình. Anh hiểu không?
- Có yêu hay không cũng đâu chắc chắn được cho tương lai. Quan trọng là sau này chúng ta có thể sống với nhau.
- Nhưng em biết lấy đâu niềm tin cơ chứ? Khi mà nói một từ “yêu” giản đơn anh cũng khó khăn.
- Vậy chẳng lẽ em muốn anh lừa dối em? Chúng ta đang rất tốt mà, sao cứ phải căng thẳng lên làm gì…
Anh ôm lấy tôi, vỗ về. Có lẽ cần phải chờ đợi thêm. Phép thử vừa rồi cũng đã chứng tỏ tình cảm của anh không hề nhỏ, chắc tại chưa đến ngưỡng để anh nói lên từ “yêu”.
Về đến Sài Gòn, anh ghé qua phòng tôi giúp sắp xếp lại đồ đạc từ hành lý, lọ thuốc ngủ rơi ra, anh cầm lên và nói sẽ mang vứt đi. Tôi giật lấy, cất vào một góc:
- Trước đây em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chết vì một gã đàn ông nào cả. Nhưng bây giờ anh có thể khiến em uống hết cả lọ này đấy!
- Nếu anh không ra Hà Nội gặp em, hẳn là em đã uống nó rồi phải không?
- Em nghĩ là em sẽ uống, song cũng chẳng biết lúc đó thế nào. Biết đâu cận kề cái chết em lại quyết định không chịu hy sinh nữa… – tôi cố gắng đùa với vẻ nghiêm trọng của anh.
- Vậy thì lần sau anh sẽ không hưởng ứng cái trò đùa ngốc nghếch này của em nữa! Em vứt nó đi là vừa đấy!
- Lần sau thì em sẽ không đùa đâu! Thật đấy!
Lời yêu tại sao lại trở nên khó nói với một người đàn ông? Chúng tôi đi với nhau như tình nhân, ngủ với nhau đằm thắm như vợ chồng, bao lâu rồi mà anh vẫn không nói nổi lời yêu. Nếu còn chút thời gian của tuổi trẻ, hẳn tôi đã bỏ anh để tìm đến một người khác, chăm sóc tôi như anh, âu yếm tôi như anh nhưng nhanh chóng vỗ về tôi bằng những lời yêu khác anh. Thời tuổi trẻ của tôi đã trôi qua, không còn nhiều quyền chọn lựa, tôi cố giữ anh như một chiếc phao vớ vội giữa dòng nước xiết. Tôi không còn đủ tỉnh táo để ngắm nghía xem lúc nào nó xịt, cứ cố bám và mong ngóng duy nhất mình lên được bờ.
Có khi nào anh chấp nhận cùng tôi đến một bến bờ?
- Anh, em muốn có một gia đình!
- Có phải em không có gia đình đâu?
- Em muốn làm vợ, muốn sinh con…
Anh im lặng, lảng tránh. Tôi cũng im lặng, nhếch mép kín đáo, xon xót khóe môi.
*
Một ngày cuối tuần tôi ngồi café cùng bạn bè. Bàn tròn toàn nam mỗi tôi khác giới. Trò chơi nhỏ được đặt ra, lần lượt từng người kể về những kinh nghiệm tình yêu của mình. Họ kể và tôi hỏi tất cả mọi người về thời điểm nảy ra ý định kết hôn với một người con gái. Ai cũng nói khi họ yêu thật sự, họ đều muốn nhanh chóng tổ chức đám cưới, nhưng có lẽ thiếu phận nên cuối cùng cả nhóm chúng tôi đều sở hữu cái mác “độc thân”. Tơ lòng trong tôi rối vào nhau, thắt những nút cấn đau. Nghĩ về anh, nhìn thấy khoảng trời hụt hơi phía trước.
Buổi tối, tôi ôm điện thoại gay gắt hỏi anh về kế hoạch cho tương lai.
- Có khi nào anh có ý nghĩ sẽ lấy em không?
- Chúng ta như thế này rất tốt mà! Sao em cứ làm nó căng thẳng lên vậy?
- Em chỉ muốn biết anh có định kết hôn với em hay không thôi!
- Bây giờ anh chưa thể…
- Bao giờ anh mới có thể?
- Anh nghĩ em nên ngủ sớm đi… mình sẽ nói chuyện sau nhé!
Anh cúp máy giữa chừng, lại một biểu hiện trốn tránh. Tôi úp mặt vào tóc, những sợi màu của đêm bết dính, đặc sệt. Lọ thuốc ngủ nơi góc tủ tỏa sáng, lấp lánh mời gọi…
*
Tôi ngủ li bì qua bao mộng mị không còn ghi lại được gì trong ký ức. Mở mắt ra thấy loang loáng mảng sáng trên đầu rồi lại khép mắt thiếp đi. Ngày trôi qua không hề hay biết. Khi đầu óc tìm được chút minh mẫn, tôi nhớ ra đ
�m trước đã thất thần rất lâu khi giữ lọ thuốc ngủ trong tay. Tôi gọi điện cho anh xác nhận lại hành vi có nên uống nó hay không?
- Anh đến gặp em đi!
- Nửa đêm rồi cưng à! Đừng quấy nữa, ngủ ngoan đi nào! Mai anh sẽ đến…
- Em đang hoang mang lắm… Nếu anh không đến… em sẽ uống thuốc ngủ tự tử…
- Sao em cứ lôi cái chết ra hù dọa anh thế nhỉ? Anh đã nói là sẽ không hưởng ứng trò đùa của em nữa rồi mà. Mai anh phải đi làm sớm, nên em ngủ đi nhé!
- Không! Em không đùa cợt đâu, em sẽ chết thật đấy! Anh đến gặp em đi…
- Lúc này anh không thể chiều chuộng cái tính đỏng đảnh của em được. Anh sẽ để điện thoại silent. Em muốn nghe nhạc chờ thì cứ nghe nhé! Anh ngủ đây.
Anh gắt gỏng tắt máy, tôi suy sụp thê thảm. Bàn tay rịn mồ hôi nhớp nháp quanh vỏ lọ thuốc, muốn đổ tất cả ra lòng bàn tay mình, dốc vào miệng và tu những ngụm nước thật lớn. Từng viên, từng viên trôi qua cuống họng, vương lại mùi dược ngai ngái, nồng nồng,… Tôi sẽ nằm xuống giường, ngủ ngoan theo ý anh, không quấy rầy anh, không còn đỏng đảnh, vĩnh viễn không bắt anh phải chiều chuộng mình nữa. Cuối cùng tôi có thể chết vì một người đang ông không hề yêu mình!
Tôi sẽ làm điều đó. Run rẩy bấm từng phím điện thoại để ghép các chữ cái lại với nhau: “Bao lần em muốn cầu xin anh đừng giống ngày xưa của em nữa! Nhưng em đã không nói và có lẽ sẽ không bao giờ nói nữa…”. Tôi gửi đi tin nhắn thứ nhất. Nửa tiếng sau tôi bấm tiếp tin nhắn thứ hai: “Muốn gặp anh để nói “Xin anh đừng giống ngày xưa của em nữa!”. Song anh lại quá giống đến mức em không thể cầu xin anh khác đi…”. Những viên thuốc bị đổ hết ra khỏi lọ, chồng chất lên nhau, tôi quyết định gửi đi tin nhắn cuối cùng: “Em ngủ theo ý anh đây! Sẽ ngủ thật ngoan…”. Và bắt đầu ý định tự sát vì một người đàn ông…
Người đàn ông này, đã khiến tôi yêu giống một người đàn ông cũ. Tôi muốn thay đổi đoạn kết cho nó khác đi, nhưng không thể. Loanh quanh rồi cũng không thể gọi tên nổi mối quan hệ. Càng đi đến cuối con đường, người ta càng muốn nhặt nhạnh được nhiều thứ để khi về đích bày ra làm thành quả. Nhưng vạch đích đã gần kề mà tôi dường như vẫn trắng tay ngoài một trái tim xù xì, đầy sẹo tổn thương. Thà tôi không đến đích, thà tôi lao vào đêm hoang tàn, để không bao giờ thấy mình phải trắng tay nơi điểm cuối. Thế là tôi uống 4 viên thuốc ngủ một lần…
4 viên thuốc đầu tiên theo nước trôi xuống dạ dày, tôi ngần ngại với những viên tiếp theo… Vị thuốc vương vất trong vòm miệng, xộc từng hốc mũi và đẩy lên não cái cảm giác sợ hãi. Tôi vơ vét những viên thuốc còn lại, bỏ ngược lại trong lọ. Nửa phút sau nó nằm trong cái sọt rác đặt trước cửa ngôi nhà tôi thuê trọ.
Nếu anh giống ngày xưa của tôi, thì lẽ ra tôi đã không nên vội vàng tựa vào anh. Biết là nó mong manh, dễ tan biến, song lại cứ cố chấp níu kéo, mong vớt vát được chút gì trước khi con thuyền đời cập bến. Tôi chỉ mang về sự trống trải vì ngay từ lúc bước đi đã không hề có ý thức thu vén cho cuộc đời mình. Tôi phải chấp nhận điều đó, hơn là trốn tránh. Tôi thấy mình dại… trong lúc hoang mang, đã định lựa chọn một điều thật hèn. Dẫu thế nào thì kết quả đó cũng là một điều tôi từng lựa chọn, vậy mà đến cuối tôi lại chối bỏ nó.
4 viên thuốc kéo cơn buồn ngủ đến, tôi buồn ngủ kinh khủng, nên tôi đi ngủ, ngủ một giấc thật dài, nhưng vẫn tỉnh giấc để còn phải sống tiếp và đối mặt với cái đích của cuộc đời.
*
Tỉnh táo, tôi vơ lấy cái điện thoại, vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của anh: “Sao anh gọi không chịu nghe máy? Đừng giận nữa nhé! Tối anh qua đưa em đi coi film ha!”. Tôi uể oải reply: “Em không giữ lọ thuốc ngủ nữa. Nhưng nghĩ là đã nói rất đủ với anh… Dừng lại ở đây, vì em đã chạm đích rồi!”. Điện thoại rung chuông ngay lập tức. Tôi cố gắng không nghe máy.
Chiếc điện thoại cứ rung bần bật và réo rắt một điệu nhạc quen thuộc. Có lẽ anh đang nghĩ tôi cố tạo thêm một lần giận hờn. Một cuộc tình không yêu đầy vị mặn…
Anh quá giống ngày xưa của tôi, nên đành phải tách khỏi nhau để tôi đủ dũng khí bước về vạch đích của mình.
“Không ai tắm hai lần trên một dòng sông”
Tôi đã có hai quãng đời của mình bước về soi bóng trên một dòng sông