Hóa ra phản bội trong tình yêu chẳng qua là trò trả thù của một cuộc tình nên chấm dứt...
Giữa tháng 8, mưa – gió – lá bay bay trong hoàng hôn nhạt nét chì, anh và em yêu nhau. Những nét chì đậm dần, phác thảo bức tranh tình yêu rõ rệt bố cục.
Em bướng – lông bông như cái tuổi của mình, anh điềm đạm và bao dung cho tất cả những nông nổi – cố chấp thoát ra từ em. Anh nói: không hiểu sao trong sâu thẳm cứ muốn che chở chăm sóc cho em, dù đôi lúc anh thấy mệt mỏi.
Em đương nhiên hưởng cái quyền sở hữu một nô lệ trong hờn giận. Chẳng có tương lai nào cho chúng ta cả, rồi em sẽ ra đi như chiếc lá vàng cuối thu lìa cành vì cơn gió. Em đã từng thanh thản trải qua những cuộc chia lìa như thế!
Mùa đông, rét nồng. Chúng ta vẫn ở bên nhau và bức tranh đã được phủ kín những mảng màu. Anh cố gắng phục chế suy nghĩ nghiêm túc về tình yêu và gia đình trong em. Nhà anh – Nhà em đã không còn phân biệt khái niệm. Bắt đầu câu hỏi: “Đã đến lúc mình phải thay đổi?” lất phất bay trong suy nghĩ của em.
Xuân đến, mầm non khai sinh, bắt đầu cuộc đời của một chiếc lá. Hoa cũng nở để rồi héo tàn trong câm lặng. Song họa phẩm của chúng mình đã tươi rói, sắc xảo. Em cần phải học cách thích nghi với cuộc sống gia đình. Nghĩ là mình đang thay đổi…
Tháng 3 – Hà Nội chìm trong trận rét cuối mùa, luyến lưu chia tay xuân, trước sự bắt buộc phải ra đi để nhường chỗ cho hạ. Mùa hạ nóng tính và khắc nghiệp lắm. Em ghét mùa hạ! Bất chợt giọt nước ở đâu rơi xuống, bột màu bở ra tan tác. Bức tranh loang lổ xấu xí. Nơi ngực trái của em nhói lên từng cơn đau.
Anh vẫn điềm đạm nhưng không còn vẻ bao dung. Anh tàn nhẫn và vô cảm với nước mắt của em: “Em phải xem lại bản thân mình đi, tại sao anh chọn người ta mà không phải là em?”. Hóa ra phản bội trong tình yêu chẳng qua là trò trả thù của một cuộc tình nên chấm dứt.
***
Không có cơn gió nào cuốn em lìa xa cái cây của mình. Em chấp nhận rụng xuống, như đã từng thanh thản. Hết một tháng đau buồn ngồi tiếc thương bức tranh dang dở – bức tranh bị hủy hoại bởi giọt nước mang vị mặn. Em chuyển đến thành phố của nắng và mưa, nơi sẽ không sự rạch ròi giữa xuân – hạ – thu – đông nữa. Em trở về là em, bất cần – vô tâm.
Gió của miền đất mới thổi bay hết ngột ngạt trong em. Chúng ta coi nhau như bạn bè bình thường. Đôi khi chat hoặc phone nói những câu chuyện táo bạo, vì mình đã từng yêu nhau.
Kỷ niệm một năm ngày chia tay, em vẫn nhớ trong lòng, còn anh chắc đã quên từ lâu lắm. Thời gian đã đủ dài để không ai trong chúng ta còn thương tổn, huống hồ chưa bao giờ hai đứa nghĩ rằng mình bị tổn thương.
***
Tháng 10 của năm thứ 2, anh nói với em chuẩn bị kết hôn. Em hồn nhiên đùa giữa đám đông: “Huu, người yêu cũ của em sắp đi lấy vợ rùi”, ai cũng cười vì tính hài hước của em. Mọi người nghĩ rằng chắc em chẳng bao giờ biết đau. Chỉ riêng em biết vì mình đã từng quá đau nên giờ miễn nhiễm với những cung bậc tình cảm rồi. Có lẽ là một điều tốt!
Thu Sài Gòn không có lá vàng, lá đỏ, nên mùa đông chẳng thể nhìn thấy những cành cây khô trụi trơ mình chịu rét giữa nền trời xam xám. Tâm em giờ bình thản như cây cối miền này, quanh năm xanh lá và thỉnh thoảng trổ hoa. Em lẩm bẩm: “Lấy vợ thì cứ lặng lẽ mà làm, thông báo với chả thông biếc làm quái gì khiến người ta phải lo nghĩ”… Mẹ em nếu biết anh lấy vợ trước thể nào cũng lại cằn nhằn, ca cẩm em vụng dại, yêu không biết giữ cho mà xem. Nên em chả thích tẹo nào cái chủ đề kết hôn của anh cả. Cho nên em sẽ lờ lớ lơ chuyện đó và đổ thừa cho cái tính vô tâm cố hữu của mình.
Nhìn ráng chiều vàng như mật tưới đẫm không gian mỗi khi hoàng hôn sắp buông, em nhớ sắc vàng sắc đỏ và cái dìu dịu của thu Hà Nội lắm. Nhưng chỉ là một nỗi nhớ xa xăm… Nếu như em trở về chắc gì đã tốt? Có ai sinh ra đã biết rằng mình phải đề kháng với những biến cố của cuộc đời là gì? Phải học từ từ thôi! Nếu sau này vẽ bức tranh tình yêu khác, thì em cũng đã tìm được một loại vắc-xin từ câu chuyện của chúng mình.
Ta không duyên, không phận nên em sẽ chẳng dự phần vào cuộc đời của anh nữa đâu!
Chúc anh hạnh phúc nơi bến đỗ cuối cùng!