Cậu có biết không, từ cái ngày đầu tiên bắt gặp ánh mắt cậu nhìn tớ, tớ đã đổ ngã khi nào không biết.Tớ nhận thấy mình đã yêu cậu, tớ chấp hết những lời nó của bạn bè, những lời mắng chửi để mong được cậu chấp nhận.
" Tôi và cậu quen nhau khi cả hai vừa bước vào ngưỡng của cấp III. Cả hai học cùng lớp. Tôi và cầu ngồi có thể nói là kế bên ( rất dễ để ngắm zaj) vì tôi ngồi bàn 3 cậu ấy ngồi bàn 2 nhưng ngồi chéo. Từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã "lỡ " yêu cậu ấy.
Mọi chuyện diễn ra cứ như trong mơ, tớ thực sự thất vọng về cậu. Cả hai đều là mem trong nhóm 4IF ( 4ever is friend) nhưng chỉ những dịp trao đồi bài hay đi chơi thì cả hai mới nói chuyện với nhau. Bởi vì tớ đã nói cho cậu biết tớ thích cậu sao? Cậu luôn lẫn tránh tớ, luôn làm những chuyện tớ ghét, thậm chí, mắng tớ vì cậu hy vọng tớ bỏ cuộc"
Có lần tôi hỏi cậu ấy có thích tớ không? Cậu ấy nói có nhưng không muốn quen vì sợ làm tôi buồn và không muốn wen ai mặc dù chưa bị tổn thương trong tình yêu lần nào. Giờ tôi đã hiểu lí do. Tôi chấp nhận lí do đó nhưng tôi vẫn mong sao cậu ấy đừng bao giờ giữ cái sy nghĩ vẫn vơ ấy. Phải chi cậu ấy biết tôi đau đến chừng nào
Tôi không muốn cậu ấy luôn ép mình chửi thề, ép mình làm điểm kém để tớ bỏ cuộc. Có thể chỉ là vô ích, tôi đã quyết định chờ đợi, đợi cho dù tôi biết trong tôi không hề có chút hy vọng nào.