Chị ta gần như sững lại. Cánh cửa mở ra và tiếng nấc bị chặn lại nơi đầu môi. Đôi môi bật máu, nhưng có lẽ vết đứt trên đôi môi ấy không đau bằng sự tan nát nơi trái tim người con gái đó lúc này. Chị ta ngã xuống. Hai đầu gối quỳ gập xuống sàn nhà được trải thảm long màu ghi xám.
Dường như, sau đau đớn là thú tính. Bản năng trỗi dậy sau tổn thương, nỗi đau dường như bật ngửa.
Chị ta đứng dậy, lao về phía giường.
Một người phụ nữ gần như trần truồng đang hoảng hốt và run lên cầm cập. Cô ta nắm chặt lấy cánh ta cơ bắp của người đàn ông cũng đang trần truồng không kém bên cạnh mình. Cố gắng níu giữ những mảnh chăn mong manh quấn quanh cơ thể gầy gò yếu đuối, cô ta bám lấy mọi thứ như một sự cầu cứu và nước mắt ròng rã.
Người đàn ông duy nhất trong căn phòng gần như đóng băng. Anh ta thậm chí hình như không cử động cho đến khi vợ mình dung sức lực nhảy vào người tình cáo cấu cắn xé và cố gắng lôi cô gái đó đi xềnh xệch.
Anh ta đẩy vợ ra. Dằng tay mạnh và hất vợ mình bật ngã lăn xuống đất. Đầu chị ta đập vào thành giường và máu chảy đầm đìa. Chị ta bật dậy. Cô gái kia vẫn đang run sợ nắm lấy bàn tay “chồng người ta”.
Người đàn bà ghen tuông giựt mạnh tay cô gái khỏi chồng mình.
Những tiếng khóc và gào thét vang lên inh ỏi. Chúng pha trộn vào nhau để biến mọi giọng nói đều thành ra tạp âm, không thể phân biệt.
Chị ta giật mạnh tay cô gái. Cô gái mất thăng bằng tuột tay khỏi người đàn ông. Cô ta bị chị vợ lôi đi xềnh xệch như một cái xác chết. Rất nhanh, cô ta và chị vợ biến mất khỏi căn phòng sau tiếng đóng cửa rầm.
Người đàn ông lao theo, nhưng cho dù anh ta đập cửa, cánh cửa gỗ vẫn im lìm. Nó đã bị khóa lại. Và anh ta là người duy nhất bị nhốt lại trong cái quỹ đạo do mình tạo dựng lên.
…………………..
- Đủ chưa?
Một giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm và điềm tĩnh vang lên. Một cái giật tay thật mạnh.
- Buông ra
Cô gái giật tay khỏi người đàn bà đang lôi mình đi như nùi giẻ và tiếp tục bình thản nói, trái ngược lại hoàn toàn với phản ứng cô ta khi ở trong căn phòng – sợ sệt, bám víu. Giờ đây, cô ta nhếch mép, mạnh mẽ, đứng dậy, đường hoàng, hất tay người vợ và đạp chị ta xuống:
- Chị nghĩ là chị giỏi lắm hả?
Người đàn bà khựng lại. Chị ta gần như bị shock, những gì mà chị ta thấy giờ phút này, khác hoàn toàn so với cách đây vài giây khi ở trong căn phòng ấy. Cô gái này, dường như biến thành một người khác. Thái độ quay ngoắt, trở thành kẻ chủ động ngay cả khi cô ta đang đi ngoại tình với chồng người khác và bị đánh ghen.
Nhếch mép, cô gái cười. Người đàn bà không tài nào chịu nổi. Chị ta giơ tay định tát thật mạnh vào cô gái. Cô ta nhanh chóng phản xạ bằng một cú tát trời giáng bật ngược lại khiến chị ngã sõng xoài.
Ôm mặt hoảng hốt, người phụ nữ thốt lên:
- Mày là con điếm. Mày là một con đĩ, mày cướp chồng người khác, mày không thấy đốn mạt hay sao?
Cô gái xoa hai bàn tay vào nhau, lại nhếch mép. Hướng ánh mắt sắc lẹm về phía người phụ nữ vừa bị cô ta “đả thương”, chậm rãi, cô ta đáp:
- Đã từ lâu rồi, tôi không sợ bị người ta chửi mình là đĩ là phò. Tôi chỉ sợ phải đi chửi người khác là phò, là đĩ. Tôi không sợ bị mang tiếng cướp chồng người khác, chỉ sợ bị người mình yêu thương làm cho tan nát mà thôi. Chị không nhớ tôi là ai ư?
- Mày… Mày… – Người phụ nữ run run lên, mắt đỏ quoạch đầy căm tức – Mày là một con đĩ!!!!!!!!!!!!!! – Chị ta hét lên
- Phải rồi, tôi là một con đĩ. Phải chửi người khác là đĩ chị có thấy đau lòng không ? À không, ý tôi không phải là chị đau lòng vì phải gọi tôi là đĩ, mà chị nghĩ đi, vì tôi ngủ với chồng chị, nên tôi là đĩ đúng không ? Bỗng dưng phải chửi một người vì một sự thật mà mình không làm gì nổi… Nghĩ xem, bị chửi thích hơn hay đi chửi sướng hơn. Nhìn chị kìa, tôi là đĩ, cũng không thảm hại như chị, một con phò có chồng mà không biết giữ. Làm đàn bà, phải học cách mà THÂM lên. Chẳng phải chị đã từng rất THÂM sao? Sao bây giờ lại bị THẤM nhục thế này?
Người phụ nữ ức tới nỗi không nói nên lời. Người chị ta run cầm cập. Hai hàm răng va đập vào nhau và bám chặt lấy lồng ngực mình. Nước mắt dàn dụa.
- Chị khóc à ? tội nghiệp nhỉ ? Tôi phải làm sao bây giờ ? Tôi sai rồi, tôi xin lỗi chị nhé ! Xin lỗi vì đã ngủ với chồng chị. Tim chị đau lắm phải không ? Khổ thân chị quá, giờ sao ?
Cô gái tiếp tục mỉa mai và rồi phá lên cười thật lớn. Quần áo rách rưới, thân thể dường như quá tệ hại với những mảnh vải tả tơi. Nhưng cô ta vẫn không hề run rẩy như người phụ nữ mình mẩy phẳng phiu đang gục dưới chân mình.
- Sao mày, sao mày lại làm thế với tao ? Mày muốn gì ?????? – Người phụ nữ nghiến răng vào nhau.
- Muốn gì à ? Muốn chị chửi tôi là đĩ là phò. Giống như ngày xưa tôi đã từng muốn gào lên như vậy với chị, nhưng không thể.
- Cái gì ?
- Chị không nhận ra tôi đúng không ?
- Mày là ai ? là ai ?
- Là người đã bị chị cướp đi thứ quý giá nhất cuộc đời, để mang về làm đồ chơi cho chị. Và bây giờ, chị hãy xem tôi lặp lại hành vi của chị như thế nào. Hãy trải qua cái cảm giác mà chị đã gây ra cho tôi, đã hủy hoại tôi.
Người phụ nữ co mình lại. Chị ta ngước đôi mắt đẫm nước nhìn về phía tình địch của mình, rồi loạng choạng đứng dậy.
Bỗng nhiên, người đàn ông hoảng hốt chạy ra. Cô gái nghe thấy tiếng bước chân, đột nhiên ngã quỵ và… ngất.
Người đàn ông chạy tới bên người tình, ôm chặt lấy cô ta như cố gắng bao bọc những mảng thịt da lộ liễu. Anh ta khóc. Ngước lên nhìn vợ mình:
- Em điên à, em làm cái quái gì vậy? Sao em lại độc ác đến như thế? Đây đâu phải lỗi của cô ấy.
Người vợ sững người nhìn chồng mình. Hai cánh tay chị buông xuôi. Lững thững, chị quay lưng bước đi. Người đàn ông vẫn ôm người tình mà xuýt xoa khóc lóc. Cô gái khẽ mở mắt, nhìn về phía người đàn bà đang đi dần về phía xa, nhếch mép, cô ta cười.
Tất cả đều đã mất tất cả!